1. Lời giới thiệu của Ban biên tập phaphoc.com: Ban biên tập Phaphoc.com xin phép nhà thơ, nhà văn Nguyễn Thị Kim Lan được đăng 17 bài thơ dưới đây để các bạn đọc, yêu thích thơ văn được thưởng thức. Chúc cô cùng gia đình mạnh khoẻ, bình an, nhà thơ sáng tác nhiều tác phẩm đặc sắc hơn nữa góp phần thơ văn nước nhà thêm phong phú, sinh động hơn.
Ban biên tập xin trân trọng được giới thiệu!
2. Đôi lời tâm sự và 17 tác phẩm thơ của tác giả Nguyễn Thị Kim Lan:
Ảnh cô Nguyễn Thị Kim Lan
“Thưa mọi người yêu quí!
Cách đây mấy quí, có anh bạn fb của Kim bảo Kim gửi cho tạp chí anh ít bài thơ mà anh cho rằng khó đọc nhất, để anh đăng.
Kim gửi mail cho anh. 17 bài.
 Lâu lắm rồi, chắc anh bận.
 Hôm nay xin phép post cả chùm.
 Để các anh chị và các bạn nếu có nhã thú thì rẽ qua đọc cho khuây khoả những ngày chiến sự covy.
 Trân trọng!
Bài 1
LI TI
( dưới vỏ xù xì anh mịn- em biết là anh dịu dàng em)
 – dưới mái hiên của một ngôi nhà đóng cửa
 trong khi chờ thợ sửa chiếc xe hỏng điện; nghe thấy tiếng mooc của bầy kiến
 ( áng chừng có hai- thì phải)
 … anh tỏ tình với em vào ngày mai
 khi đêm trăng lên và con người bảo mùa thu đã tới-
 ô cô bé sao mà phải vội; em sợ mưa trôi makeup- em sợ sự hao vơi của estrogen hay em sợ cuộc cách mạng của những chiếc gương- của các smart phone giật lùi về gốc tiến hoá- hay em sợ cuộc lật đổ công nghệ làm giả ( như mi collagen như ngực silicon như thơ )- sẽ trả em về em- ồ anh không chọn
 thiệp bóng của các học hàm học vị chiếc ghế và các tem hàng- và em đừng hi vọng dấu chiếc răng muỗi sau làn môi dư tế bào gốc thỏ thẻ.
 – (mếu máo)em còn lại gì khi tước đi các lợi thế mà hàng tỉ người ai cũng lấy làm lợi thế
 -(rắn đanh) em còn là em màu da vị mồ hôi lên men- lớp sa tanh ở miền trung cát trắng- vị muối bể em về tầm muộn – xác xao đó đâu giấy dó- em lăn qua lăn lại
 vọng đêm- ánh nhìn của đôi mắt đen-phản chiếu linh hồn ngày thú tội…
 – ( nguôi nguôi) anh có gì cho em ngoài điều anh vừa nói- anh có chắc về độ phẳng chiếc gương anh soi…
 – ( dịu êm)- anh bên em là tương thích em thôi- vả-
 ai dạy em tư cách yêu bằng vị thế đứng ngồi, bằng các điệu đàng ra điều kiện- em ở đây vì em đã đến- và em có thể đi anh đâu có bắt bớ em…
 -( sung sướng) cho em biểu đạt mình bằng một chiếc ôm- anh sẽ nháp lời yêu từ những gì anh thấy
 – trong trường hợp rủi ro anh từ chối- em nghĩ bao giờ ở đâu cũng không thiếu con đường…
 … tôi đã có chiếc xe và nắng
 lưng chừng- loá mất câu chuyện của trên kia vào kiếng gió-
 .. chỉ thấy cây sấu trung niên thả nghiêng …những chiếc gì – à- như là chiếc khuyên – treo trên trời những đêm mà ai trong ta đã từng nằm hóng..nhỏ nho… lúc lắc…mung lung…
 12.8.2019
 -ntkl-
 Bài 2
VỠ TAN…TAN
 ( … cho bàn tay quên thời gian
 và thời gian đãng trí nhan sắc..)
 giờ này viên gạch và đồng bọn của chúng
 đang vạ vật công trường
 em trong ngôi nhà đã hoàn thành thể
 chốc lát lại nóng lòng các viên gạch
 có lúc thương phát khóc
 những hạt cát nhỏ đỡ cả bức tường
 bức tường cho các giấc mơ tựa vào bay bổng
 cái bản lề thay cho anh lính canh
 mòn bao thế kỉ trộm đạo
 “nhưng làm sao người ta yêu các ngôi nhà
 mà không dành sự chịu đựng cho mình để mạnh mẽ cùng hạt cát
 nếu em cứ làm vướng chân anh
 anh không thể chủ trì giao ban công trình
 anh có thể điên cùng gió
 bất chợt
 trên các tầng không gian
 nhưng ngôi nhà gạch cát và thợ beton
 phải lành mạnh 1 +1 = 3 theo qui hoạch
 …ấy là lời khó nghe của gạch
 phiên dịch mệnh lệnh hắc xì dầu
 của đốc công
 anh đã nhờ chúng đánh mooc :
 { bảo ban cô ấy con cún hiếu động }
 vâng vâng
 em biết em chưa ngoan
 và em hứa
 hứa yêu anh vừa thôi
 như gốm không quá lửa
 để anh không nhớ em gầy hao
 để đêm và ngày không qua mau như rừng cháy
 trùng khít vào nhau như đất với trời
 nhưng no có gì free đâu
 anh về phải trao em phần thưởng
 – nói nghe xem cái gì nào –
 { sẽ để em chờ anh vô lượng+
 sẽ không giấu sự tinh quái sau kẽ tay
 +_ cho em hong những
 hạt cát đính trên các ngón
 + sẽ nói nhớ em bằng im lặng thật dày}…
 xe beton hình như đã lại gần
 thật may anh chưa kịp nghe
 lời cuối cùng em nói
 à không
 lÀ gIÓ ĐấY
 10.8.2019
 -ntkl-
Bài3
DẤU HOA
 lén giữ nguyên ngái ngủ
 mặc lại chiếc áo mồ hôi thơ
 lọt khỏi ôcửa
 ngôi nhà còn thiêm thiếp
 con vành khuyên giật mình trên cây khế
 đi
 như một cuộc di lí
 làm sao cai quyền mèo không biết
 ma xó váy vàng trong bể cá không biết tẹo nào
 làm sao giấu
 chết người ( bí mật)
 khi nụ hôn anh đã phong em và niêm yết
 phóng thích mình vào gió vương quốc
 em đi kiếm tiền
 chuộc đời áo cơm rồi nợ
 lãi là con đường
 loăng quăng nơi này nơi nọ
 có khi nhặt được vàng
 ẩn mình vào chiếc cúc xanh
 mùa hạ yêu đương bỏ lại
 đính lên cọng cỏ lỡ thì
 thi thoảng thấy nụ cười bồ công anh
 có lần
 anh thả vào xưa cũ
 đề phòng biết đâu mai sau
 biết đâu…
 em lạc tìm
 một mình qua thảo nguyên
 có phấn hoa anh ở
 7.2019
Bài 4
PHIÊN BẢN CỦA NHỮNG GIỌT MƯA
 ( ăn trộm của ăn trộm âu cũng là ăn trộm)
 mua được cái radio rẻ nên nó vừa nghe vừa phát
 trưa tôi dò dẫm các sóng đi lạc
 và lọt vào tai cuộc điện thoại tình nhân
 “ anh nói em hay có phải anh đã có người khác _ anh xin lỗi giờ anh không còn đất_ 15 héc ta anh đã cất đi đâu?_ một phần đã bị tịch thu hồi tiếp quản_ còn một ít lại nằm trong dự án_ thành phố vội xây để ai đó trúng thầu_ em vẫn thấy một bức ảnh đẹp_ có ao hồ có dãy ngang và vườn cây_ đó là từ đường của gia đình_ anh đã giao cho các em lo cúng thờ cha mẹ_ giờ anh có chút lãi ngân hàng để tồn tại phần đời còn lại, xin lỗi em_ chuyện ấy liên quan ? Có chứ- không ăn thì mẻ cũng chết- nghèo và ốm và
 đau cùng kiệt- làm gì có hạnh phúc em ơi..( tôi nghe thấy tiếng ai
 cười…) – Ồ, thế mà em tưởng. Anh xem xem bọn cỏ gừng bên bờ ruộng- không có nhà nó vẫn rất thơm- hãy nghe bầy sơn ca đang hót
 mé rừng ; bất chấp quanh nó nhiều khói đen bao khuất- vì nó bay lên cao hơn đời thực; phía ấy thanh âm
 vẫn có bầu trời- Anh hãy nhìn trăng
 mấy đỗi , nằm xoài trên lá tự tình si. Và bất chấp bên hè đường ồn ã- đôi tình nhân môi gắn rất sân si- anh đừng lo hết tiền tình nguy khốn
 – hơi ấm từ tim không phải mua.
 Để yêu nhau thơ chẳng dỗ mùa. Để nghe hương anh không cần tước vị.
 Và mai này khi không còn sống nữa- Dưới mưa buồn anh vẫn có em. Em ở ban ngày em ở ban đêm. Em ở cả trong mơ anh thức. Điều thơ xưa em không tin là thật. Ôm anh trong tay, em biết thơ không đùa…Xích lại bên em kẻo anh thấm nước mưa. Đưa tay lạnh cho em em ủ ấm. Ngả vai em dù là không rộng. Nhưng rất quen hơi của vườn yêu – Vườn đầy nắng khi anh còn cha mẹ, vườn tương tư của gió với diều.
 – Giờ họ xa em cứ đánh liểu…
 ( lại thấy tiếng cười). … rồi rột rẹt…
 Tôi bỏ radio thất thường( chết tiệt). Và nhắn tin cho người nghi là thích .
 Vừa nhắn tôi vừa xê dịch tim tôi
 về phía có mặt trời . Trong khi những hạt mưa đang lau đi từng hạt bụi.
 28.7.2019
 Bài 5
CHUYỆN CÂY MÙA THAY LÁ
ý nghĩ em hoá thành cây kim
 chạy giữa vàng nâu đỏ
 em may lại thịt da cốt tuỷ
 mùa tình
 ngày anh đi
 ngày cây của bài thơ thay lá
 ”lá sao không xanh “
 “tôi muốn con đường có màu mới”
 cây khẽ đáp bằng lá rơi
 như món tóc tuột khỏi tiếng cười
 mơn má nóng
 như cầu vồng anh tuột khỏi chân trời
 khỏi bàn tay em cóng
 dưới vòm cây
 giấc ngủ chát mặn
 em nghĩ về nỗi buồn kéo mật
 về nụ xanh mồ côi
 khi anh xa anh đã xa rồi
 khi tháng năm trôi về mù tắp
 những mùa lũ siết
 giang tay anh giữ đắng lên chồi
 khuya của anh
 con dế hát bên đồi
 quả mọc như trăng thơm
 quả ngọt vào đêm khát
 hạt của cây gieo vạt đất em ngồi
 từng ngón tay biết lỗi
 tức tưởi rã rời
 em khâu lại thảm yêu anh dệt
 cúi nhặt chiếc khuy tình
 hôm nào ngây thơ ta để mất
 em đính lên áo sương
 ôm run cơn đau anh
 ngực đêm nghe vụn nát
 4.9.2019
 ntkl
Bài 6
NGUÔI
 hồ nghi thở
 chạm vết nứt hạ cũ
 lá trở mình
 vàng nhớ giọt trưa
 một lần em
 trong veo câu mưa
 quên cầu vồng mắt anh hò hẹn
 tay úa mây một nắm
 em hạt cốm xanh ăn năn
 nhớ đêm triền gấm
 nghiêng giấc sen hồ mộng
 thiu thiu nguôi anh
 7.8.2019
 -ntkl-
Bài 7
 HOANG MANG
 mở mắt
 gì cũng nghi giả
 cái tường nghi giả trắng
 dù trả tiền hoá đơn sơn trắng
 chiếc sơ mi mặc trên người
 hoá đơn sơ mi trắng
 mồ hôi chữ
 l đ
 hoang mang
 nỗi zờ zoang
 t d
 từ sau đêm
 mở lớp
 thở
 trăng
 6.8.19
 Bài 8
 -ntkl-
 ANH CÒN CÓ TIN
 em chạy ra ga Hàng Cỏ
 xem trong túi còn có đủ tiền
 sẽ mua của cụ bà
 tóc bạc
 thiu thiu bên chõng
 chiều tàn
 dưới gốc cây cơm nguội mùa rơi quả
 những tấm bánh khúc gói sen hồ
 hạ
 mùi vỏ lụa lúa mới ngày đôi mươi
 xưa
 rồi lên tàu
 mang theo mùa thu anh kí gửi
 cùng sương hồ vương theo nhịp lăn
 bất trắc
 từ trên ấy
 nơi tiếp giáp điên rồ và mặc khải
 đi đâu xa
 5.8.19
 -ntkl-
Bài 9
TRƯA SÀI GÒN
 chọn được chiếc projecter tương thích computer
 makbook nhỏ và iphone xinh xắn
 xăng đan da trời
 đám mây voan đầu sóng
 bụi tường vi trổ hoa và
 nắng nóng
 chiếc mũ ni cho mọi chuyện bi hài
 một khoảng trưa cô độc dưới sắc trời
 sg không biết ngủ
 bên vạt nước
 thẹn
 thùng bông súng cũ
 vút tiếng nhớ cao sâu
 hoạ mi đầm ngực máu đã yêu nhau
 em và anh
 ta tương thích gì đâu?
 5.8.2015
 -ntkl-
 Bài 10
 VỊNH
 kí thác trên vỏ chai nhựa
 quăng vào lòng phố
 bão đêm
 thịt xương nóng quấn bụi liệm đen
 chửi thề như ánh đèn pin
 khoan vào giả vờ đức hạnh
 ( chết tiệt)
 học cái nêm roạc giữ kẽ nứt
 như thay xong răng ta ăn cơm
 mượn trái ớt
 chiếc hôn không đớ nhạt
 em chiếc hồn xin bụt
 u u
 theo gió
 tụ chỗ anh ngồi dưới một vòm
 chiều giống như cửa sổ
 dải thơ quấn chân trời mấy mùa
 anh thấy ấm trên gối mình
 là nước mắt
 (nếu anh vẫn chưa tin )
 em tìm trú anh
 khi chưa mái phố
 hạt bụi ngoan biết buồn từ dạ mẹ
 3.8.19
 -ntkl-
 Bài 11
XANH
 ( thương nhớ mùa Thạch Lam)
 cơn mưa đi cứu rừng đang sắp cháy
 nó vướng vào nứt nẻ cánh đồng
 và gầy guộc đi khi chăm
 các vết bỏng đất lên da non
 những vệt bùn gửi ít mùi hoai cảm tạ
 bị hút vào những khối khí đô thành
 mệt lả
 ở lại cọ rửa và xả đi bụi nặng
 an ủi thân phận cao tầng
 sắt kính như những lồng ngực rỗng
 nhận từ phố ít nựng nịu của lá cây chưa đủ xanh
 chỉ là nụ hôn lên vầng trán
 em đợi mưa đêm rừng sốt khan
 những ý nghĩ muộn phiền da
 bén lửa
 sự nghi ngờ thắt cơn nghẹt thở
 cơn mưa anh nhỏ lệ xuống tàn tro
 và đánh thức
 đom đóm thắp những ngọn nến
 ánh lửa xa phia
 1.8.2019
 -ntkl-
 BÀI 12
DƯỚI VÒM 
 thật thiếu thông minh
 khi tin nhiều gã thích em
 sự thật Chúa tạo ra chiếc lá khoai môn
 chỉ để mẹ ví von
 khi mắng anh hư bên vại nước
 khi
 không tin
 thơ có khi chỉ là giấy gói ngô luộc
 em ngộ nhận đủ điều
 có những điều nhà thơ chưa chắc hiểu
 kẻ mê thơ ngộ độc từ đầu
 không ai ưa cái nụ giáo điều
 phía chân trời khi ấy thành hoả ngục
 nhưng em ngủ
 khi sao trời còn thức
 thì anh ngồi canh
 không cho chúng và bầy đom đóm
 trộm nhìn
 không tin
 em ngước xem
 nếu thông minh
 thể nào em cũng biết
 vẻ mặt anh rất chi khác biệt
 khi anh cầm chiếc tẩu trên tay
Bài 13
Chiều quảng trường
Cậu bé chăn ngựa hoàng cung
 Trưa nắng vệt hắc ín trên tóc
 Mơ công chúa sau giậu hoa trường xuân
 Người nhạc sĩ ốm tiếng đàn còn xanh
 Đêm trong căn nhà không thuốc thang
 Viết vài dòng stt đãi trăng non
 Người tìm đến quảng trường fb
 Lấy cớ thời 4.0
 Kì thực chờ chết đông đỡ sợ
 Dưới gác chuông nhà thờ thành phố
 Anh đợi em đất lạ sắp quên
 Gió nghe tim chiều nín khóc
Bài 14
 RỒI ANH CŨNG ĐẾN
khóc
 trên ngực anh
 ánh mắt nhớ nắng mai
 mưa hắt
 anh
 khuôn mặt dại tê
 em khẽ hát
 ơi anh
 có nghe tiếng sơn ca
 bỏ trời mùa màng
 bay tìm
 những hạt buồn
 vương vãi khắp đồng anh
 20.7.2015
Bài 15
 KHI NGÀY ẤY CHƯA TỚI
ngày em nhặt
 những gì bầy chim bỏ lại
 quàng khăn lá không màu
 áo cánh lệch khuy tay như gẫy
 lững thững đôi dép úa
 ngày môi hoa phù thuỷ
 ngày gì cũng gật đầu
 ngày ùa ập giả trang
 cũng im lìm trôi qua không khóc
 ốm không thuốc
 ơ hờ sự thật
 cái chết là điều không lãng mạn
không nài xin vận lành
 cho gần thêm câu hát
 biết làm gì
 khi ta đã thõng tay
 như một sớm mai
 lặng lẽ xỏ giày
 đi một chuyến xa bất tận
 vào một giây nào xao lãng
 hụt chân vào
 huyệt đời
 như mùa thi trào đổ phượng trời
 thanh xuân kí
 quyên sinh thời đẹp nhất
khi ngày ấy chưa thành sự thật
 em gọi chiều đợi nhau là thơ
 bầy chim bay về phía tối
 bắc cầu mây cho thương nhớ
 về nhà
 em mở cửa
 đầy sao xa trong vòng tay
 những ngôi sao mất nhau trong lầm lạc
 đã ngủ nhờ trên vai anh khóc
 em chạm xót ngón tay trầy trợt
 lên gương mặt nhám nước mắt
 anh đã chắt để dành
 ngày mang biển đau về
 rửa vết thương em
 19.7.2019
 Nguyễn Thị Kim Lan
 12 tháng 7 ·
Bài16
BÀI LINH TINH SỐ 1
đêm
 như con sên khênh chiếc vỏ
 muốn chạy ra đường
 cõng theo ngôi nhà trên lưng
 mang theo cả em ti miu đang ngủ
đêm
 thung lũng khu trú
 các vì sao trốn trời đi bụi
 những ngôi sao buồn
 giữa một thiên hà không có lỗi
đêm
 các tiên cây tắm gội
 tóc lá non mầy mẫy
 ngực bồ câu mầy mậy
 ngón hoàng lan say say
chạy
 ù tóc tai sang sửa
 nghía ngó mình trong gương
 bung biêng rồi bung biêng
 ngã rầm cơn níu ngủ
đêm
 bao loài hoa ngưng thở
 con gió tưởng bị phụ
 ước trên đời có một người
 ngồi nghĩ linh tinh đâu đó
 24.5.2019
 BÀI 17
ĐÁNH THỨC
không tin nổi
 khi em kéo rèm chói mặt trời
 phía đông ngôi nhà màu violet
 rồi lại vùi đêm ngủ thiếp
 anh đã đi qua
 chạm ngón tròn trịa lên mũi em
 và chạm vào chiếc chuông gió bị phù phép
không tin nổi
 khi chuông gió giật mình đung đưa
 ánh dương vén cao món tóc
 bước ra cánh giấc mơ
 nhận chiếc khăn bạc hà
 và lời anh mát lạnh
 ngủ quá lâu em sẽ thành chiếc khánh
 đeo lên bài hát anh hoá thạch
 3.7. 2019; tác giả Nguyễn Thị Kim Lan”.
Đăng: Phúc Trí
 
	
	
